Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014
Kinh hãi công nghệ làm miến “sạch” ở làng So
Quy trình nhập vật liệu thô sơ, mất an toàn vệ sinh “Choáng” với công nghệ làm miến “sạch” Làng So hiện thời có khoảng 80% hộ dân làm miến, mỗi ngày có hàng trăm tấn miến được sinh sản, vì mang thương hiệu “sạch” nên được nhiều nơi đặt hàng, miến làm đến đâu tiêu thụ hết đến đó. Về tới đầu làng đã cảm nhận được sự sầm uất, no ấm của một làng nghề với tiếng nổ xình xịch của máy, tiếng cười, nói của lũ trẻ đang chơi đùa cạnh những chiếc phên miến. Tại một cơ sở sinh sản sát mặt đường, những công nhân mồ hôi nhễ nhại đang dùng những chiếc sẻng hoen gỉ, ố vàng xúc củ dong, sắn cho vào máy nghiền. Vào sâu hơn trong làng, tại một cơ sở sản xuất miến khác, hiện ra trước mắt là đống bột đao lổn nhổn nằm trên nền đất, đang được các công nhân chân trần không mang đồ bảo hộ cần lao , thay nhau dẫm đạp. Theo giảng giải của họ, đây là công đoạn nghiền để làm cho những tảng bột vỡ ra phơi cho nhanh khô. Sau đó, bột sẽ được cho vào máy đánh đều lên để tráng bánh mà không cần phải qua công đoạn nào nữa. Sờ soạng đất cát, rác rưởi hòa chung làm một. Sau công đoạn trên thì đến công đoạn ngâm tinh bột, các gia đình làm nghề này bao giờ cũng có những chiếc bể, có thể là kim khí hoặc xây gạch, trát xi măng. Mỗi mẻ bột được ngâm kéo dài từ 1-2 ngày nên lúc nào cũng bốc mùi chua. Bể ngầu bọt, ruồi nhặng bu kín xung quanh, cặn bột lưu cữu lâu ngày bám đầy trên thành bể. Nhìn qua cũng biết là những chiếc bể đó, chẳng bao giờ được cọ rửa. Được một chủ cơ sở sản xuất cho biết: “Bột ngâm lâu cũng không sợ có giòi bọ hay ôi thiu vì đã được tẩm hóa chất tẩy trắng”. Những chất tẩy trắng này không rõ là chất gì, được chứa trong các bao lớn, không ghi nguồn cội xuất xứ hay nhãn mác gì cả. Dùng nước ao hồ và bệ ngâm miến ngay tại chỗ Đủ loại sắc màu… miến Màu của miến thì đủ các loại như trắng, vàng đục, xanh, đỏ…trông rất bắt mắt. Do phần đông là cung cấp cho thị trường Hà Nội, người miền Bắc lại rất thích các loại miến có màu vàng đục theo lối cổ truyền nên cốt nơi đây sản xuất loại miến này. Để cho ra được những loại miến có màu dung nhan, bột sau khi tẩy xong sẽ được trộn với phẩm màu. Những phẩm màu này dễ dàng mua được tại các chợ, hay hàng tạp hóa, không ghi rõ nguồn gốc, xuất xứ. Theo những người sản xuất miến làng So, kỹ nghệ tẩy trắng và tạo màu cho miến ở đây được khách buôn tin tức, vì đều sử dụng những hóa chất có độc lực “thấp”. Một lạng chất tẩy trắng được dùng cho cả tạ bột, miến cứ phải gọi là trắng như tuyết. Việc sử dụng hóa chất trong sản xuất miến đủ khiến thực khách lo ngại, nhưng chứng kiến sự mất vệ sinh trong các hộ gia đình làm miến, ta càng “hãi hùng” hơn. Những chiếc phên mốc meo, máy móc gỉ sét, nước thải từ quá trình sản xuất thì đen ngòm, bốc mùi hôi thối, trên mặt nước nổi lều bều đủ các tạp chất tạo thành lớp váng bề mặt được xả trực tiếp ra cống, rãnh làm ứ, chảy lênh láng. Đầu làng cuối xóm từ sân nhà, đường làng, dọc bờ đê, bãi đất trống, con mương… Tất cả được tận dụng để phơi miến. Thậm chí người ta còn chất những phên miến để phơi ngay bên cạnh những cống rãnh bốc mùi hôi nồng nặc. Rồi đến những đống chất thải rắn, ruồi, nhặng cứ thế thả phanh “chơi”, bâu vào đen khịt. Công đoạn đóng gói cũng mất vệ sinh không kém, miến vứt bề bộn, cực, cứ chân trần dính đầy đất bẩn dẫm lên từng sợi miến mà bó rồi cho vào túi nilon một cách vô tư, không ngẫm ngợi. Trộm nghĩ, các cơ quan chức năng cần tăng cường hơn nữa việc rà soát và giám sát quy trình sinh sản của các hộ gia đình miến tại làng So, để thương hiệu "miến sạch làng So" xứng đánh với đúng tên gọi của nó và quan hơn, sức khỏe của người tiêu dùng sẽ được bảo vệ Hữu Hải
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét